Em!
Xin đừng quá suy tư
Để lạc mất tiếng cười giữa thinh không lặng lẽ
Để nét vô tư hằn dấu ấn thời gian!
Dẫu biết rằng đời có lắm trái ngang
Em hãy lọc trong bộn bề cuộc sống
Chút tinh khiết thuở nao còn sót lại
Làm vầng hào quang le lói dẫn soi đường!
Vẫn biết rằng, mình chẳng thể yêu thương
Như cái tuổi hồn nhiên không có gì vướng bận
Cũng như em anh không hề ân hận
Khi quá nửa cuộc đời mới biết đến mộng mơ!
Ta đi qua những năm tháng dại khờ
Tim cằn cỗi – xa rồi thời kiêu hãnh
Không thể gióng lên như nhịp khúc quân hành
Nhưng vẫn đủ khát khao đốt cháy bỏng đam mê!Em!
Xin đừng chốt lời thề
Để hai ta không cảm thấy mình có lỗi
Để ánh mắt nhìn không hằn chứa nỗi lo âu!Hai mái đầu đã không còn xanh nữa
Bởi những lo toan của đời thực riêng mình
Tuổi đôi mươi hào nhoáng đã xa xưa
Nhưng tiếng lòng vẫn vang từng hồi giục giã.
Quá khứ ngủ yên với bao điều diệu vợi
Ta giấu hồn mình trong cuộc sống bình yên
Những xúc cảm phải tự mình kìm hãm
Bỗng trào dâng trong nỗi nhớ chơi vơi!
Ta chợt thèm một hơi ấm đôi tay
Và có thể không còn mềm mại nữa
Vẫn khiến lòng ta ngây ngất mê say!