Bỗng. Giật mình... Thoảng như có cánh hoa rơi, tàn hoa trắng chơi vơi trên bờ hiên lạnh. Nhạt, nhạt rồi hương sắc của thuở nao kiêu sa lộng lẫy khoe mình trên cành biếc non xanh. Tàn hoa úa nằm im bất động, chẳng thể nào lung linh như thuở vàng son. Chơi vơi một nỗi buồn khôn tả!
Ngẫm. Tương đồng...Có cái đẹp bên ngoài nào trường tồn được mãi với thời gian. Khi dấu ấn tháng năm cứ phủ mờ lên tất thảy. Không, em không cô đơn đến vậy, bởi tình yêu trong anh luôn ấm áp trọn đời. Và nét đẹp nơi tâm hồn em ngấm đã vào từng lần da thớ thịt. Thách thức thời gian trôi!
Trọn. Đêm trắng...trắng đêm mơ về miền thương nhớ. Mới hay rằng...anh đã quá yêu em!!!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét