Cười nhẹ tênh!
Vỡ tan từng mảnh nhớ...
Vươn đôi tay, ta viết nhẹ lên nền trời tên em tha thiết...
Thêm một dấu chấm than, để tim em nơi xa rộn ràng...
Bên em, ta bình yên, bình yên đến lạ. Ừ, chưa bao giờ ta được bình yên như thế...
Ta trút hết phía sau ngàn nỗi buồn hoang hoải.
Từ khi em đến, mọi đau khổ như vỡ vụn trong đáy mắt với niềm hạnh phúc lặng im.
Hơn những phút ban đầu, là ta, là nhau...
Ta quên mình trong nỗi nhớ, rót vào lòng nhau những gì thật thà, dung dị nhất!
Lặng im! ta len lén tìm nhau... đếm thầm từng sợi nhớ!
Này Đêm, có phải mi sinh ra làm con người ta man mác hay không?
Để mỗi khi đêm về lòng ta lại nao nao, mênh mang vô tận biết nhường nào.
Đong đầy hình bóng em trong ta...
Cồn cào...!
Nhớ!!!
Và ta luôn tin ngày mai mình sẽ được bên nhau - trong hạnh phúc bình dị!
...có ta, có em trao nhau niềm tin đi đến cuối cuộc đời.
Em! Cứ thế nhé! Mãi là bài ca dang dở...chưa hát thành câu...
...khẽ nhẹ và lắng sâu, du dương và bay bổng...
Cứ thế nhé! Ngân yêu thương trải đầy...!!!