Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

NHỚ QUÊ

                                                         "Quê hương" da diết trong lòng
Những người xa xứ..luôn mong nhớ về
Nhớ đồng lúa, nhớ con đê
Nhớ triền cỏ, nhớ đàn bê lông vàng
Nhớ đêm dìu dịu thu sang
Một bầy trẻ nhỏ đánh khăng...bươu đầu
Nhớ những lúc nhổ tóc sâu
Trên mái đầu bạc...dãi dầu...của ba
Nhớ lúc xe chỉ giúp bà
Rồi ra phụ mẹ hái cà, nhặt rau
Nhớ lúc ông gọi trèo cau
Nhớ hàng râm bụt đỏ au trước nhà...!


Quê hương xa mấy thì xa
Nếu không nhớ, không phải là con ngoan!


Tình đơn phương


Thương anh từ cái nhìn buổi đầu tiên

Em đã gửi tình mình về nơi ấy
Chẳng hiểu sao em yêu anh đến vậy
Dù chưa một lần hạnh phúc bên anh!

Em ước ao mỗi tối dưới trăng thanh
Tay trong tay, anh dẫn em dạo phố
Đường sá kia dẫu thật nhiều xe cộ
Vẫn an lòng vì anh đã chở che!

Em ước ao trong những buổi trưa hè
Trời nóng nực, anh ngồi bên, em quạt
Ngọn gió liu riu mà anh dịu mát
Còn em ấm lòng với một bờ vai!

Em ước ao trong những đêm thật dài
Dẫu khó ngủ nhưng mình không lẻ bóng
Bởi tình anh dạt dào như con sóng
Cuốn trôi đi tất thảy những ưu phiền!

Em ước ao trở thành người vợ hiền
Sớm tối bên anh chăm lo từng tí
Để cho anh khỏi bận lòng suy nghĩ
Đem hết sức mình thỏa những ước mơ!

Em ước ao mình có những con thơ
Có gái có trai đủ bề anh nhé
Em sung sướng khi nghe lời gọi: "mẹ"
Từ đôi thiên thần - hạt giống tình yêu!

Em ước ao...sẽ còn ước rất nhiều
Nhưng tất cả chỉ là trong ảo tưởng
Bởi chúng mình đã bao giờ chung hướng
Tự khi nào anh cách một tầm tay!

Anh là chim trời, hết đậu lại bay
Vùng đất lạ khiến anh luôn háo hức
Chỉ con tim em đơn côi thổn thức
Lỡ yêu rồi, em chẳng biết làm sao?

Hỡi ông trời, Người ngụ ở trên cao
Có thấu chăng nỗi buồn người con gái
Hết tuổi ấu thơ, qua thời vụng dại
Vẫn nặng lòng với điệp khúc - "tình si"!

ĐÊM TRẮNG

Đêm. Trắng đêm... Anh thao thức với nỗi nhớ thương tràn ngập trong lòng. Yêu, yêu lắm một đôi mắt biếc, một dáng mày cong, một bờ môi hồng ẩn khuất sau làn tóc mây buông nhẹ! Em dịu dàng nhẹ êm như hoa cỏ, là dòng suối hiền hòa ngọt mát cho anh vẫy vùng trong đó. Hạnh phúc đến tê người!

Bỗng. Giật mình... Thoảng như có cánh hoa rơi, tàn hoa trắng chơi vơi trên bờ hiên lạnh. Nhạt, nhạt rồi hương sắc của thuở nao kiêu sa lộng lẫy khoe mình trên cành biếc non xanh. Tàn hoa úa nằm im bất động, chẳng thể nào lung linh như thuở vàng son. Chơi vơi một nỗi buồn khôn tả!

Ngẫm. Tương đồng...Có cái đẹp bên ngoài nào trường tồn được mãi với thời gian. Khi dấu ấn tháng năm cứ phủ mờ lên tất thảy. Không, em không cô đơn đến vậy, bởi tình yêu trong anh luôn ấm áp trọn đời. Và nét đẹp nơi tâm hồn em ngấm đã vào từng lần da thớ thịt. Thách thức thời gian trôi!

Trọn. Đêm trắng...trắng đêm mơ về miền thương nhớ. Mới hay rằng...anh đã quá yêu em!!!

ƯỚC MƠ BÌNH DỊ

Viết cho em trong ca gác đêm dài
Trang thư mỏng chứa muôn vàn nhung nhớ
Gửi về em nơi phương trời cách trở
Mối tình nồng ta trao trọn cho nhau!

Dẫu thời gian nay đã úa phai màu
Nhưng kỷ niệm mãi dày theo năm tháng
Trong tim anh, bóng hình em - duyên dáng
Mãi thẹn thùng e ấp, tuổi đôi mươi!

Ngày anh đi, em giấu nụ cười tươi
Trong ánh nhìn của bờ mi đẫm lệ
Để lòng anh cuộn trào như sóng bể
Tay nắm tay, đôi mắt nói thay lời!

Nghiệp nhà binh, anh chinh chiến muôn nơi
Chắc tay súng, trên miền xa vời vợi
Dẫu hiểm nguy mà niềm tin phơi phới
Nơi quê nhà, em vẫn mãi chờ trông!

Hẹn em khi đất nước rợp cờ hồng
Anh sẽ về trong đoàn quân thắng trận
Ta bên nhau trong niềm yêu bất tận
Xây hạnh phúc đến đầu bạc răng long!

Anh sẽ đền cho em thỏa ước mong
Hạt tình yêu gieo mầm nên con trẻ
Cha và con luôn quây quần bên mẹ
Để xóa nhòa những năm tháng cách xa!

Đêm tuy dài nhưng anh phải giao ca
Đành tạm biệt người anh yêu bé nhỏ
Gửi nụ hôn vào trong mây trong gió
Về bên em anh ru giấc mộng lành!!!

TRẰN TRỌC...

Đêm nay miên man miên man
Trằn trọc nhớ nhung nhung nhớ
Tình sao vỡ tan tan vỡ
Để lòng thương xót xót thương!

Người đi tha phương tha phương
Để ta khổ đau đau khổ
Hờn trách số duyên duyên số
Mang tình xa bay bay xa!

Đất trời bao la bao la
Dù người lãng quên quên lãng
Kỷ niệm sáng soi soi sáng
Ru tình êm dịu dịu êm!

Người ơi! Bao đêm bao đêm
Thoảng trong gió mây mây gió
Lời xưa tỏ bày bày tỏ
Ấm lòng thương yêu yêu thương!

NẾU...


Nếu một ngày ta không ở bên nhau
Thì em hỡi, chưa hẳn là giông tố
Chỉ vì em như bông hoa nở rộ
Anh cỗi cằn nên nhường bước em đi!

Nếu một ngày ta cất tiếng biệt li
Bàn tay nắm hững hờ không chặt nữa
Thì không hẳn, tình anh không chan chứa
Có chăng là...anh tủi phận...buông lơi!

Nếu một ngày em nhặt cánh hoa rơi
Không hương sắc, màu hoa tàn héo úa
Thì em ơi, con tim đừng máu ứa
Hoa vẫn là...hoa đẹp nhất...trong anh!!!

(Pà kon thông cảm giùm, mí bữa nay bận công tác nên chưa 
kịp séng téc, đành đăng cái nì là comment bên nhà Như Ngọc)

CÔ ĐƠN


Đêm khuya chuếnh choáng men nồng
Giang tay vươn mãi sao không tới trời
Ngậm ngùi với chén rượu vơi
Trăng tàn lặn xuống...bên đời còn ai?

MIÊN MAN ...

Tiếng ve buồn man mác
Xoáy động cõi lòng anh
Lá xào xạc trên cành
Nhắc anh rằng: Thu tới!!!

Ôi, mỗi độ thu về
Gợi lên bao niềm nhớ
Dẫu tình ta dang dở
Anh nào có nguôi quên!

Mùa thu ai đặt tên
Mà sao buồn đến lạ
Lá vàng rơi lả tả
Che lối xưa mất rồi!

Thời gian hững hờ trôi
Em đã thành người lạ
Gần mà xa cách quá
Chỉ còn anh miên man...!

VÔ ĐỀ THỨ N+1

Vô tình đi qua lối cũ
Thấy lòng chập chờn nhớ thương
Ngước lên - hàng cây ủ rũ
Cúi xuống - mặt đất trầm ngâm!

Nhẩn nha xòe bàn tay bấm
Thoáng chốc đã mấy năm qua
Dấu ấn thời gian in đậm
Hằn sâu trên khóe mắt buồn!

Đường xưa trắng nhòa bụi nhuốm
Lối quen cỏ dại mọc đầy
Em giờ có nơi có chốn
Còn anh say mãi men xưa!

RƯỢU LÀ GÌ?

Rượu...
Là gì?
Ai định nghĩa được đây?

Khi ta vui
Vài chén uống mừng
Cùng tri âm, tri kỷ
Bên bàn tiệc đơn sơ
Bao mái đầu chụm lại hàn huyên
to nhỏ, ngả nghiêng!
Rượu nghĩa, rượu tình...thật là đáng quý! 
Chén giao bôi, cạn bầu tâm sự
Kết nghĩa đệ huynh!

Khi ta buồn
Ly rượu đắng ngắt
Cuốn trôi đi sầu não
Cay xé lòng...
Rượu đẩy buồn trào lên khóe mắt, đớn đau
Bạn vỗ về
Ta bỗng hết đơn côi!
Chén mặn nồng, tỏ bày gan ruột
Chia sớt đắng cay!

Nhưng có thể
Rượu làm thay đổi...
Bè bạn hóa kẻ thù
Bàn tiệc là võ đài đẫm máu
Những cái nắm tay thân ái
Bỗng hóa thành nắm đấm hung tàn
Chẳng còn gì
Ngoài những nỗi đau
Và tiếng khóc xé lòng của bao người vô tội
Vừa mất đi bè bạn, người thân!

Thôi đủ cả
Cái hay cái dở
Bên ly rượu đầy vơi
Xét cho cùng, rượu chẳng có tội chi
Chỉ do người uống
Nếu không biết lượng sức mình sẽ gây ra hậu họa
Khi đầu óc loạn điên!
Vừa tốn tiền lại vừa có hại
Đau lòng lắm ai ơi!

Làm vài ly, hứng chí viết đôi lời nhỏ to tâm sự. Mong pà kon đừng cười nhé!

NHƯ CHƯA TỪNG CÓ NHAU BÊN ĐỜI

Xin người đừng có gọi tên tôi
Đừng thốt những lời ở đầu môi
Con tim lỡ nhịp còn gì nữa
Lệ đẫm mi rồi, ta xa thôi!

Xin người đừng có xót thương tôi
Đừng đau vì mình đã chia đôi
Tiếng lòng xao xuyến đâu còn nữa
Con tim rỉ máu, xác xơ rồi!

Xin người đừng có nhớ nhung tôi
Đừng thăm lại chỗ hai ta ngồi
Lối xưa cỏ ngập tìm chi nữa
Um tùm lau lách, buồn đơn côi!

Xin người đừng có oán trách tôi
Đừng khóc vì phận tôi nổi trôi
Nghiệp binh dấn bước đâu về nữa
Mang nợ núi sông, lòng sục sôi!

Xin đừng, đừng nhé...hỡi người ơi!
Đừng ép con tim phải mở lời
Xin hãy một lần tin phận số
Khép lại duyên mình trong chơi vơi!

HOÀI NHỚ

Chênh chao trở về miền ký ức
Nhớ mắt nai sâu thẳm nước hồ thu
Ta như hàng liễu rủ
In hình đáy nước mỗi ngày!


Chênh vênh trở lại mùa thu ấy
Mối tình đầu khờ dại đó còn đâu
Ta xới tung nỗi nhớ
Giọt thu hờn mằn mặn bờ môi!

Vô đề thứ n


Thơ xưa, cảnh cũ còn đây
Mà nay người đã sum vầy chốn xa
Dõi trông, mắt lệ nhạt nhòa
Kỷ niệm đẹp...vẫn chỉ là hư vô!


Cây không có nước - cằn khô
Mây không cuộn gió - thẫn thờ nằm im
Bóng hình em...vẫn trong tim
Cớ sao ta mãi đắm chìm...đớn đau!?