Thứ Ba, 20 tháng 12, 2011

Nhớ quê


Nhớ quê mong đến từng ngày
Vườn xưa chắc lá đã thay mấy lần
Có xa mới thấy lúc gần
Mình chưa sống trọn, lần khân giận hờn
Để rồi nay biết yêu hơn
Trái tim mang nặng con đường thì xa
Quê hương từ nỗi nhớ nhà
Bờ ao cũng nhớ, hiên nhà cũng thương
Mẹ già áo vá nắng, sương
Mái tranh ủ giấc mơ hường ngày xưa
Người quê, quê đến bây giờ
Bữa cơm đều nhớ dưa cà dầm tương
Thèm nghe làn điệu quê hương
Thèm nghe mẹ nói "kiên cường nghen con!"

Thứ Ba, 15 tháng 11, 2011

...!


Mỗi ngày mỗi thấy nhớ hơn
Cần em mọi lúc mọi nơi bên mình
Vắt lòng rót cạn ân tình
Trao đi trọn trái tim mình cho em...

Em!
Cuộc đời này có rất nhiều phép thử, anh đã làm và anh biết : Anh cần em!

Thứ Ba, 21 tháng 6, 2011

Cảm ơn...


Có một buổi sớm mai đẹp trong lành đến kỳ lạ... chợt thấy trái tim rung động trước mọi cảnh vật, từ áng mây trắng bồng bềnh đến màu xanh trong vắt bất tận của bầu trời, từ cánh hoa trong chậu vừa e ấp nở, đến chàng cỏ dại trong bồn rề rà uể oải. Từ nụ hoa xương rồng kênh kiệu đến cái anh Đại Tướng Quân trầm tính mà bao giờ cũng quyến rũ bởi sự bất cần... Với tất cả, anh đều cảm thấy hình như chúng đang mặc chiếc áo khoác dễ thương...

Có một buổi sớm mai như hôm nay, đứng ở trước sân để ngắm mọi cảnh vật, anh thấy trái tim mình vẫn còn ngọt ngào những bồi hồi, ừ thì cái gì cũng phải có lý do, ừ thì tin nhắn đêm qua ấy - anh biết rằng "lời trái tim... đã có người nghe!".

Có một buổi sớm mai, chiếc chìa khóa vô hình và vạn năng lại một lần nữa mở toang nhiều tầng xúc cảm trong tiềm thức của anh. Cứ ngỡ khi trái tim được lành lặn sau một khoảng thời gian thật dài bị tổn thương, cộng thêm khoảng thời gian được bình yên thì trái tim dần cảm thấy tự tin với mọi xúc cảm. Để đôi lúc lại tự cao nghĩ rằng mình có thể điều khiển mọi cảm xúc trở nên phẳng lặng như mặt biển lúc êm đềm... 

Em bắt đầu in dấu trong anh qua những câu chuyện dí dỏm. Anh thấy mình cần cảnh giác với em, vì không muốn mình có thể vô tình là tiêu điểm những trò đùa của em. Ngán ngẩm với sự đời: càng canh phòng, càng cảnh giác... lại càng chú ý và rồi một ngày, anh cảm thấy... nhớ em. Thân hơn, em lại thu hút anh bởi sự xốc gai, thông minh và đôi lúc là những trò nghịch ngợm. Cái bản năng muốn chinh phục lại trỗi dậy trong anh lúc nào không biết...

Thật nhu mì, trái tim anh tạm chấp nhận dẹp bỏ những kiêu hãnh, tự ái, bất cần (có lẽ anh đã trang bị tinh thần của một người lính - khi ra trận ắt phải bị thương) và rồi anh đi vào ma trận biến dạng của những cảm xúc yêu thương: chợt vui - chợt buồn - chợt nhớ - chợt giận - chợt hờn - chợt tủi... cứ mãi luẩn quẩn. 

Ngỏ được tình cảm yêu thương của mình, anh thấy: ưmh, có điều gì đó lạ lắm trong trái tim mình. "Lời yêu" như hương của đóa hồng nhung đỏ thắm: nếu giữ cho riêng mình, nó là thứ hương thơm e ấp và quyến rũ để say lòng người; nếu được trao đi, nó là hương thơm nồng đượm và ngọt ngào, đa số là thích được một lúc. Và anh còn biết, em là người thích loại hương nào.

Những trải nghiệm của quá khứ đã kịp hình thành một lối đi để lý trí đi vào con tim anh trong những quyết định của tình cảm. Tình yêu, làm trái tim rung động, giúp mỗi người thấy mình "sống" thật chứ không chỉ đơn giản là tồn tại. Nhưng khi lý trí lên tiếng nói với trái tim về chuyện thời gian đang trôi nhanh như tên bắn, về chuyện chúng ta là hai tính cách muốn chinh phục lẫn nhau chứ không phải là sự bổ sung cho nhau, về chuyện từ sâu thẳm trái tim mình, anh luôn khao khát sự chân thành, dịu ngọt, yêu thương và chiều chuộng. Anh biết, mình cần khép lại những mơ mộng và vấn vương...

Anh đã tự hỏi, như thế nào là khái niệm "đủ để hài lòng" nhỉ? Có thể là có một người yêu lý tưởng, có một gia đình hạnh phúc, có một căn nhà ấm cúng, có một sự nghiệp thăng tiến, có một địa vị được trọng vọng trong xã hội... Có thật nhiều thứ để con người ước ao và thấy "đủ để hài lòng". Với anh ở giai đoạn này đây, khi có duyên để gặp em, để thấy trái tim mình lại đong đầy những xúc cảm, như thế cũng "đủ để hài lòng". Và vì vậy, anh sẽ tô hồng những ký ức này... với anh, chúng đẹp và chắc chắn sẽ là khoảnh khắc dễ thương trong miền nhớ của anh vào ngày mai...

Cảm ơn em! Cảm ơn đời đã cho ta gặp nhau!!!
  

Thứ Sáu, 10 tháng 6, 2011

Trú mưa

Tình cờ gặp lại người xưa
Cùng nhau trú dưới cơn mưa ven đường.
Ngoài mặt thì rất bình thường
Trong lòng như sóng đại dương cuộn trào ...!


Mấy hôm nay trời mưa nhiều làm tôi lại miên man....

Thứ Sáu, 3 tháng 6, 2011

Cho ngày sinh của tôi


Cho ngày Sinh của tôi - Một ngày không chờ đợi, không nến và không hoa.
 
Cho mong ước trong ngày Sinh của tôi - Một ngày hạnh phúc và bình yên. Ước một cái nắm tay thật chặt, một cái ôm nhẹ nhàng và ấm áp của một ai đó dành cho tôi.
 
Cho tôi trong hồi ức - Chớp mắt bước qua tuổi 38. Có nghĩ qua cũng không dám tin. Quá nhanh!
 
Cho quá khứ, cho hiện tại và ngày sau của tôi - Vẫn một cõi đi về, vẫn đang đi trên con đường gập ghềnh, chưa chọn cho mình một lối rẽ nào… vẫn đang đi về phía trước.

Vẫn từng bước, từng bước hoàn thành một giấc mơ mà tôi đã mong muốn từ thuở bé…và vẫn chưa được như mong muốn, mọi thứ bây giờ mới thực sự bắt đầu. Nhìn quãng thời gian qua đi, những gì tôi đã trải qua cũng thật đáng nhớ, ghi dấu nhiều điều lắm, những khó khăn, những hạnh phúc, những mất mát, đổ vỡ, tổn thương rồi cũng thuộc về quá khứ, rồi nó cũng trôi qua, chỉ cần tôi đứng vững, không vấp ngã để mà còn đi tiếp…
 
Cho gia đình của tôi - Trách nhiệm! Với tôi, đó không còn là gánh nặng mà là động lực để mà phấn đấu, để mà tiếp tục đi, cũng là chỗ dựa, là niềm tin tôi là người có ích.
 
Cho hiện tại vẫn đang tiếp diễn – Sau sinh nhật này tôi lại bắt đầu cho một khóa học mới- khóa học mà tôi hằng mơ ước.
 
Sau khi học xong thì có thời gian làm một số việc khác vẫn đang ấp ủ, nhiều, rất nhiều thứ tôi cần phải làm, những mục tiêu trước mắt cũng đến giai đoạn hoàn thành nên phải tập trung hết cho nó rồi…
 
Và cảm ơn những người bạn của tôi, cảm ơn vì chúng ta đã là bạn của nhau.
 
Điều cuối cùng vẫn là lời cảm ơn tôi dành cho đấng sinh thành, con cảm ơn vì đã sinh con ra trong cuộc sống, con cảm ơn vì Bố Mẹ đã nuôi dưỡng và dạy cho con thành người, con cảm ơn Mẹ vì đã là chỗ dựa, là sự ấm áp trong lòng của con…  
 
Cho ngày Sinh của tôi lời chúc bình yên và ấm áp nhé!

Hãy vui lên tôi ơi, vì cuộc đời vẫn mãi đẹp tươi
Hãy vui lên thật nhiều vì tương lai đang ngời sáng
Hãy vui lên anh em! Cùng thắp sáng phút giây bình yên
Hãy vui lên bạn bè! Nguyện hạnh phúc ấm no tràn trề!

Thứ Ba, 24 tháng 5, 2011

Nhớ em!


Nhớ em ...từng phút...từng giây...
Từng năm...từng tháng...từng ngày...từng đêm...
Nhớ em thùy mị êm đềm
Ngọt lời đầm ấm, thắm thêm nỗi lòng

Nhớ em biển cả mênh mông
Nghìn trùng xa cách mãi trong từng giờ
Nhớ em tím cả giấc mơ
Đêm ngày trông ngóng, đợi chờ từng giây

Nhớ em hồn ngẩn ngơ say
Con tim héo hắt, lòng quay quắt lòng
Nhớ em chân thật biết không
Thủy chung trọn kiếp ...anh mang tình này!

Thứ Sáu, 15 tháng 4, 2011

Bận quá


I. CẢM XÚC:
Thêm một học kỳ nữa lại trôi qua. Cảm giác thật nhẹ nhàng, khoan khoái. Mình vừa bước thêm được một bước trong cái hành trình của sự học. Nhưng nhìn chặng đường còn lại...Sao mà xa xôi đến thế?! Ngẫm, hồi trẻ chẳng chí thú để khi thời gian dệt những sợi bạc trên mái đầu mới lại hối hả: học, học... và học!
Vậy mà còn dự định đăng ký học thêm công nghệ thông tin. Đang là dân kỹ thuật, băng qua học xã hội, rồi lại vòng về kỹ thuật. Ngán. Vẫn phải ráng!!! Không học, mai mốt về hưu, già khú khụ sao học nổi. Làm ông ngoại thì chỉ nhăm nhăm bế cháu thôi!

II. ĐIỂM NHẤN:
Sự kiện nóng ngay buổi đầu - Ban cán sự cũ từ chức. Mình được bầu làm lớp trưởng. Trời! Nghe qua thấy oách như xà lách mà không phải vậy đâu! Nhưng mọi người tín nhiệm nên phải nhận - tinh thần của người lính, không ngại khó khăn gian khổ, sẵn sàng đương đầu mọi thử thách, cam go! Cô chủ nhiệm đề nghị chọn và giới thiệu luôn hai lớp phó. Ngó qua, thấy bác bên cạnh tuy lớn tuổi nhưng có vẻ chịu học nên giới thiệu luôn làm lớp phó học tập (bác này trẻ hơn bác cũ, mới có 43, đang là Phó Bí thư Đảng ủy một xã vùng biên giới) - lớp nhất trí, giơ tay cái rộp. Còn lớp phó đời sống, dĩ nhiên là nữ, tiến cử nhỏ bạn (bằng tuổi nhưng ra chậm hơn mấy ngày) đang làm ở Nhà văn hóa thị xã kiêm nghề MC và tổ chức sự kiện - lớp cũng nhất trí chăm phần chăm luôn! Mọi người có vẻ dễ dãi thiệt(!)
Lại nói về cái sự oách! Ai đó đừng tưởng Ban cán sự lớp thì sướng nha. Này nhé, Ban cán sự lớp kiêm luôn tài xế đưa đón thầy cô, liên hệ trung tâm nhận thông báo, trực nhật, kiếm tài liệu,... Ôi thôi, "trăm dâu đổ đầu Ban cán sự!"... Mệt vãi linh hồn! Gần 7h sáng là lên đường đến trường mà sẩm tối mới về tới nhà, có hôm tận 10h đêm mới lò dò về gọi cửa. Những lúc như thế rất cần phát huy tinh thần người lính, vợ giận đóng cửa thì vào đơn vị ngủ...!

III. ẤN TƯỢNG:
* 6 tháng mới tập trung để gặp nhau một lần. Nhỏ lặc lè lần trước thì đã có baby, nay lại có những hai nhỏ mang cái bụng tổ chảng đến lớp. Quá đã. Đúng là "từ xa học đại"..., chỉ có cái loại hình đào tạo này mới có hiện tượng đó. Lần sau, hai cái này xẹp lại đến cái khác bự nữa cho mà coi! Bó tay. Thế thì làm sao mà học nổi nhỉ!???
* Giảng viên môn Pháp luật Hình sự Việt Nam có khuôn mặt và vóc dáng đẹp như Hà Tăng. Gái một con trông mòn 120 con mắt (vì thường xuyên đến lớp chỉ độ sáu chục sinh viên). Kiến thức tốt, giảng hay, mỗi tội giảng về hình sự nên nhìn đâu cũng thấy có dấu hiệu phạm tội. Khốn khổ cho mấy bác nhớn tuổi, cô thông báo nhanh: "tôi chỉ gọi những người nhiều tuổi trả lời câu hỏi!", nên cứ thấp tha thấp thỏm. Không trả lời được thì đứng đấy mà nghe, chờ khi có người trả lời đúng hoặc cô giải đáp xong thì mới được ngồi nhé! Hehe, toàn cán bộ xã phường - chủ tịch, phó chủ tịch, Bí và Phó bí thư Đảng ủy cả, thế mà mặt cứ xanh như tàu lá, lắp ba lắp bắp. Mình chưa già mấy nên chẳng lo gì!!! Lại còn cái vụ làm việc riêng trong giờ học như: sử dụng điện thoại, nói chuyện riêng, ngủ gật...nữa chứ, cô nhắc tất tần tật, có người còn bị bắt đứng dậy, nhắc nhở, cảnh cáo, dọa đuổi ra khỏi lớp. Khiếp! Dù biết cô làm thế không có gì sai cả, nhưng vẫn thấy sao sao ấy! Lẽ ra, cô nên linh động chút thì mọi người đỡ căng cứng.
Hai giảng viên nam thì nhẹ nhàng, thông cảm và hòa đồng hơn nên lớp cũng lấy lại được thăng bằng, yên tâm và thoải mái trong học tập. Thế mới biết, đàn ông thật là quảng đại!!!

IV. KIỂM TRA & THI:
* Kiểm tra điều kiện là chuyện bắt buộc sau mỗi môn học. Học kỳ này học 6 môn, cũng xương. Được cái, thầy cô không khó khăn trong kiểm tra, chủ yếu cho mang về nhà làm. Cô giáo thì hơi khó, điểm danh trước khi ra bài, anh chị nào mà vắng thì coi như tiêu. Thầy thì thoáng, cứ vắng vô tư, miễn có bài nộp là được, thầy còn nhắc lớp trưởng (mình) thông báo cho các bạn chưa có bài mang tới nộp khẩn trương để thầy chấm. Quá tuyệt cho những thành phần chuyên cúp cua. Lại thêm một minh chứng hùng hồn cho tấm lòng độ lượng của đàn ông!!!
Ấy thế mà cũng có phốt. Số là, có một tay, không thể đến lớp do đi họp hành hay tập huấn gì gì đó ở xa nên nhờ người làm bài hộ. Tuy nhiên, hỏng nín đi cho êm ấm mà còn gọi điện khoe khoang với cô Phó giám đốc trung tâm, rằng chẳng cần đến lớp cũng có bài kiểm tra. A lê hấp, cô ấy phản ảnh, giáo viên liền hủy kết quả. Đúng là ngố! Cho chết!
Chấm bài kiểm tra xong, toàn điểm cao. Thầy hỏi: "sao mà mình thấy nhiều bài giống nhau quá?!". Hehe, mình đành thú thực: "em thấy nhiều người làm lâu quá nên đọc bài của em cho họ chép đó thầy ơi!". Thầy chỉ cười, hỏng nói gì. Thông cảm hết sức luôn!
* Thi. Toàn là nội dung dài lê thê như tờ báo. Viết mỏi cả tay. Làm xong bài thì tay vừa cứng lại vừa rung như bị bệnh Parkinson. Lại thấy ân hận vì chọn cái ngành lắm chữ này. hic hic. Nhưng đã trót đâm lao thì phải đâm cho tới cùng, đâm cho trúng đích thôi.
Như mấy đợt trước - đề mở, nội dung nằm trọn trong sách mà có một số người chẳng biết chỗ nào mà mở. Thỉnh thoảng lại nhận đươc tin nhắn, đại loại "anh ơi, câu...đề....nằm ở trang mấy vậy? Chỉ em với. Cảm ơn anh nhiều!". Dĩ nhiên là phải có tinh thần trách nhiệm rùi, giúp tắp lự mà không cần đắn đo. Thi xong đợt này, thấy mặt ai cũng hớn hở vì làm được bài. Mình cũng cảm thấy vui vui. Mong là chẳng có ai rớt, để vài tháng sau nhận kết quả hỏng có ai méo xẹo(!)
Hết đợt tập trung. Tạm  biệt nhau, mọi người lại quay về với công việc chính của mình, lại hối hả theo nhịp chảy thời gian. Chào nhé! Hẹn gặp lại tất cả vào tháng 10!!!

Thứ Tư, 23 tháng 3, 2011

CẢM XÚC THÁNG 3

Tháng ba quê nhà vẫn lạnh!
Thương cha ngồi bếp co ro
Thân già thường xuyên nhức mỏi
Vết thương tấy buốt hoành hành.
Thương mẹ chân găm đường ướt
Đón đưa cháu học mỗi ngày
Bóng già liêu xiêu trong gió
Chầm chậm bước như người say.

Tháng ba quê nhà vẫn lạnh!
Vườn tược cây cối xác xơ
Gia súc, gia cầm chết sạch
Cửa nhà trống hoác, chơ vơ.
Ông bà và cháu cô quạnh,
Lủi thủi đi vào đi ra
Chỉ còn cái bếp cần mẫn
Than hồng tí tách vui thay!

Tháng ba quê nhà vẫn lạnh!
Trong này nắng đẹp tràn đầy
Nhưng mà lòng con không ấm
Bởi hồn đau đáu trông quê.
Con ước mình là tia nắng
Ươm vàng sân vườn nhà ta,
Con ước mình là ngọn lửa
Sưởi ấm mẹ cha từng ngày!

Chủ Nhật, 6 tháng 3, 2011

Vô đề


Em!
       Còn một chỗ trống trong tim anh
 Hãy mạnh dạn vào đi và ở lại
         Để lòng anh là mùa xuân mãi mãi
                    Để đêm ngày quay quắt với yêu thương...!

Thứ Hai, 28 tháng 2, 2011

Lời cuối cho em.


Em có biết hôm nay là lần cuối - lần cuối tôi nghĩ về em trong tha thiết, lần cuối tôi thương em trong nồng nàn, lần cuối tôi nhớ em trong mãnh liệt và lần cuối tôi lo lắng cho em?!

Cuộc đời người, ai cũng có những mở đầu và kết thúc, em à! 
Vì sao em khóc? Vì sao em không cười?
Vì sao trong em giấu những dòng nước mắt mặn đắng chua cay?
Vì sao em không thể gào lên giành quyền được yêu thương và sống cho đúng nghĩa?

Em im lặng, điều đó có nghĩa là em chấp nhận! 
Mà có thể nào khác hơn được không em? - nếu những vùng vẫy chỉ còn làm cho vết thương thêm khuấy sâu, đau nhói.

Không có một kết quả khác, em biết không? - Đó là sự kết thúc, đó là điều cuối cùng và đó là nơi chấm dứt!

Vậy là từ nay, cuộc đời trôi theo dòng chảy thời gian, em  khóc cho những điều còn ở lại, phải chi em quên tôi. Em ơi!
 
Tôi đau cho em, nhưng tôi không thể cho em được nhiều hơn những điều có thể. Vì sao em biết không? Vì tôi đã có một chốn đi về rồi em ạ!

Thứ Tư, 23 tháng 2, 2011

Đừng


(Chia sẻ cảm xúc cùng "miên man" của Chíp)

Đừng buồn, đừng khóc em ơi!
Lời em day dứt, rối bời tim anh
Ước gì phút ấy qua nhanh
Để em thắm mãi như nhành hoa xuân!
***
Đừng buồn, đừng có phân vân
Bao nhiêu tình cảm ân cần đã trao
Gửi em tất cả ngọt ngào
Mong em đừng để lệ trào bờ mi!
***
Đừng buồn, đừng trách làm chi
Tình anh gửi trọn...còn gì riêng đâu!
Đừng buồn, đừng thức canh thâu
Để tình lắng đọng, đẩy sầu bay xa...!
***
Em là tuyệt khúc tình ca
Yêu thương cháy bỏng, bao la nồng nàn
Anh theo gió núi mây ngàn
Đến bên em với vô vàn nụ hôn!

Thứ Hai, 21 tháng 2, 2011

Gửi ánh sao đêm


Gửi lòng theo ánh sao đêm
Mong Sao dẫn lối tìm về bên em
Trời đêm là tấm chăn mềm
Thấm bao thương nhớ, nhuốm bao ân tình
Đắp lên em gái nhỏ xinh
Đang ôm gối mộng, cuộn mình trong mơ...!

Thứ Bảy, 19 tháng 2, 2011

Dưới ngọn nến vàng


Dưới ngọn nến vàng viết vài chữ...vấn vương
Sao chói lóa một thời...ran rát nhớ...
Thời lung linh...bỗng một ngày tan vỡ
Đêm tối một mình...tự nhắc để mà quên...!

P/s: Hôm nay cúp điện nên mình dùng đèn cầy để viết blog...lần đầu tiên thấy mình siêng đến vậy ...
...hình như có xíu men trong người con người ta hưng phấn lên thì phải...hihi...

Thứ Ba, 25 tháng 1, 2011

Rồi em sẻ quên


Nếu biết là không thể
Em hãy cố xa đi
Níu kéo chẳng ích gì
Chỉ thêm buồn, sầu, khổ!

Nếu biết tình vỡ đổ
Em hãy cố quên đi
Nhớ cũng chẳng được gì
Mà càng thêm cay đắng!

Ngày mai trời ửng nắng
Ánh hồng khắp không gian
Em sẽ có được chàng 
Người đàn ông đích thực!

Mùa xuân đang rạo rực
Ươm nụ cười lên môi
Bao lộc biếc đâm chồi
Trao em niềm hy vọng...!


Thứ Hai, 17 tháng 1, 2011

Cho yêu thương!!!

Cười nhẹ tênh!
Vỡ tan từng mảnh nhớ...
Vươn đôi tay, ta viết nhẹ lên nền trời tên em tha thiết...
Thêm một dấu chấm than, để tim em nơi xa rộn ràng...
Bên em, ta bình yên, bình yên đến lạ. Ừ, chưa bao giờ ta được bình yên như thế...
Ta trút hết phía sau ngàn nỗi buồn hoang hoải.
Từ khi em đến, mọi đau khổ như vỡ vụn trong đáy mắt với niềm hạnh phúc lặng im.
Hơn những phút ban đầu, là ta, là nhau...
Ta quên mình trong nỗi nhớ, rót vào lòng nhau những gì thật thà, dung dị nhất!
Lặng im! ta len lén tìm nhau... đếm thầm từng sợi nhớ!
Này Đêm, có phải mi sinh ra làm con người ta man mác hay không?
Để mỗi khi đêm về lòng ta lại nao nao,  mênh mang vô tận biết nhường nào.
Đong đầy hình bóng em trong ta...
Cồn cào...! 
Nhớ!!!
Và ta luôn tin ngày mai mình sẽ được bên nhau - trong hạnh phúc bình dị!
...có ta, có em trao nhau niềm tin đi đến cuối cuộc đời.
Em! Cứ thế nhé! Mãi là bài ca dang dở...chưa hát thành câu...
...khẽ nhẹ và lắng sâu, du dương và bay bổng...
Cứ thế nhé! Ngân yêu thương trải đầy...!!!