Em
có biết hôm nay là lần cuối - lần cuối tôi nghĩ về em trong tha thiết,
lần cuối tôi thương em trong nồng nàn, lần cuối tôi nhớ em trong mãnh
liệt và lần cuối tôi lo lắng cho em?!
Cuộc đời người, ai cũng có những mở đầu và kết thúc, em à!
Vì sao em khóc? Vì sao em không cười?
Vì sao trong em giấu những dòng nước mắt mặn đắng chua cay?
Vì sao em không thể gào lên giành quyền được yêu thương và sống cho đúng nghĩa?
Em im lặng, điều đó có nghĩa là em chấp nhận!
Mà có thể nào khác hơn được không em? - nếu những vùng vẫy chỉ còn làm cho vết thương thêm khuấy sâu, đau nhói.
Không có một kết quả khác, em biết không? - Đó là sự kết thúc, đó là điều cuối cùng và đó là nơi chấm dứt!
Vậy là từ nay, cuộc đời trôi theo dòng chảy thời gian, em khóc cho những điều còn ở lại, phải chi em quên tôi. Em ơi!
Tôi
đau cho em, nhưng tôi không thể cho em được nhiều hơn những điều có
thể. Vì sao em biết không? Vì tôi đã có một chốn đi về rồi em ạ!